“Đôi khi có những bông hoa quên cả thời tiết nên không chịu nở, nhưng nếu hoa không chịu nở thì làm sao có trái …”
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cha của Satomi Myodo đã nói thế với người con gái duy nhất của ông - như bà đã ghi lại trong hồi ký “Hoa trôi trên sóng nước” của mình. Với ông, Satomi là đóa hoa không chịu nở đúng mùa, nên phận bà mãi cứ long đong.
Thật ra, Satomi Myodo không phải là đóa hoa không nở đúng mùa, nhưng là đóa hoa chưa đến đúng mùa để nở. Với Satomi, thời khắc nở hoa của bà chính là lúc bà gặp được thiền sư Yasutani.
Bà là đóa hoa tâm linh không vội nở, đã dành nhiều thời giờ trong đời để học biết được hai điều quan trọng sau.
Trước hết là tập yêu thương. Đóa hoa Satomi Myodo trước khi bung nở ngào ngạt đã nhiều lần được nhắc nhở: Hãy tập yêu thương. Satomi cần tập yêu thương những người thân cận mình, là cha mẹ, là con cháu, là Ryochan. Chính Satomi cũng xác nhận: chính tình yêu là “động năng mầu nhiệm thúc đẩy con người hành động cách cao thượng.”
Thứ đến là nhận ra lỗi lầm và đau khổ của mình. Khi bà nhận ra được “hình thức hết sức tế nhị của bản ngã,” vốn che lấp các lỗi lầm và đau khổ, cánh hoa của bà bắt đầu hé mở.
Nhờ hai điều trên, cộng với sự kiên trì, cuối cùng, đóa hoa Satomi đã nở, Satomi đã đạt được định và tuệ: “Định là sức mạnh, và tuệ là chất xúc tác để mở con mắt Tâm.”
Mỗi chúng ta đều là một đóa hoa. Và từng ngày khi gắng đạt được sự khai sáng trí tuệ và tâm linh, chúng ta cũng cần cố gắng đạt được định và tuệ. Khi có định, ta mới làm chủ được thân tâm; và khi có tuệ, ta mới thoát khỏi sự chi phối của khổ não.
Hẳn đây cũng là cảm hứng tâm linh mà ni sư Satomi Myodo – đóa hoa tâm linh không vội nở – trao lại cho nhiều người.
