"Sài Gòn có nói gì đâu,
Chỉ mong thức giấc thấy nhau an lành"
Đây có lẽ là nỗi ước mong không chỉ của riêng bác sĩ Nguyễn Bảo Trung, mà còn của tất cả những ai được Sài Gòn ôm ấp bao lâu nay.
Trong suốt mấy tháng qua, bây giờ đã gần sang năm mới rồi, Sài Gòn vẫn nín thở từng ngày. Đây không phải là trò chơi do mấy đứa trẻ bày ra để xem ai nín thở lâu nhất thì được thưởng. Không có một phần thưởng nào ở đây cả, nhưng đó thực là một trò chơi: Sài Gòn phải chiến thắng trò chơi này!
Trong trò chơi này, người ta bắt đầu cảm nhận được chiều sâu của việc thở: thở không chỉ là biểu hiện của sự sống, mà còn là biểu trưng cho sự sống tròn đầy, có mình, có tui, có tụi mình.
Cũng trong trò chơi này, người ta cũng dễ ngộ ra, hành trình đời mình giống như một chuyến qua sông vậy. Vừa leo lên đò sông đó, đã gần phải bước ra khỏi đò sông rồi.
Bạn thân mến! Bạn có nghe tiếng thở đều, thở gấp, thở hắt ra hơi cuối cùng của Sài Gòn không?
Bạn có nghe tiếng thở của chính mình khi sang sông không? Mời bạn đọc "Thở" và "Sông" của tác giả Nguyễn Bảo Trung, không phải để nghe anh thở, nhưng để nghe chính mình đang thở giữa lòng sông hai bờ đôi bên.