Bùi
Giáng, trên hết và trước hết là một nghệ sỹ vĩ đại đúng nghĩa, mặt khác
như luôn luôn. Ông đã thể hiện một cách tàn khốc tính chất hài hước bi
đát của thời đại ngay chính trên lộ trình ngôn ngữ của Ông.
"Tư Tưởng Hiện Đại"
đã soi chiếu những vấn đề căn bản trong suy tư của ta, nghĩa là toàn bộ
tác phẩm của nó được diễn dịch hơn cả sự "tín nguyện" và "vô tín" và
"hoài nghi" cộng lại. Cái đức lý cuối cùng đã biến thành niềm tin cho
những suy tư sáng tạo. Sự kiện là không phải Bùi Giáng tạo dựng "học
thuyết cho thời hiện đại" mà là cho sự tích cực được thiết lập, sự sáng
suốt vừa mênh mông và vừa tức thì. Cách suy tư này càng không thể gọi
đến hay mang một tên loại nào dính dáng đến kiến thức triết học, là kiến
thức duy nhất đã phổ cập ở nhà trường, đã băng hoại trong nhiều ý nghĩa
mà không còn viễn tượng để cứu vãn nữa.
Ở đây chỉ còn lại sau những
trang sách của "Tư Tưởng Hiện Đại" tác giả của nó đã
hoàn toàn khả hữu, tan biến vào trong mọi bình diện của tư tưởng và của
tư tưởng, một cách thiết yếu như sự chú tâm gần gũi nhất trước mệnh vận
của con người tư tưởng thời đại. Như vậy, ta đã nhìn thấy một chiều
hướng nào đó trong cái thể nghiệm riêng tư kia, trở thành sự biện chứng
hoàn hảo đã đứng vững triệt để trên nền tảng phát động của bản năng tư
tưởng. Và ngay lúc ấy, sự sinh động của con người đã cựa quậy, là mục
đích suy tưởng lãng đãng cốt yếu nhất, đạt đến nhiều chiều hướng nhất.
(Trích dẫn từ LỜI GIỚI THIỆU của Nam Chữ Phạm Mạnh Hiên, tháng 10/1974)