Dẫu mẹ cũng giống như bao người mẹ khắp thế gian nhưng lại thật đặc biệt đối với từng đứa con. Dẫu mẹ có đanh đá trong mắt người đời nhưng luôn là tượng đài trong lòng con. Dẫu mẹ lạnh lùng mấy thì rồi con cũng hiểu mẹ yêu con biết dường nào, muốn con tự lập nên mẹ mới tỏ ra như thế. Dẫu mẹ thờ ơ với sức khỏe của chính mình khiến con giận vô cùng, nhưng con biết chỉ vì mẹ không muốn các con quá nặng lòng với mẹ. Và dù cho mẹ dung dị hay cá tính, nghiêm khắc hay xuề xòa, kiệm lời hay nói nhiều dai dẳng, thậm chí có mạnh mẽ phi thường… thì cũng không sao tránh khỏi những lúc mẹ ủ rũ chán chường, mẹ yếu đuối vụng về, mẹ già lão hom hem với chi chít những lo âu mà không phải đứa con nào cũng đọc được bằng ngôn ngữ của Tình Mẫu Tử.
Ngôn ngữ ấy, khi tất cả những người con đứng trước lòng mẹ luôn rộng mở, thì có viết bao nhiêu cũng là chưa đủ, phải vậy không?