Thơ ca có lẽ là một cơn say, một tâm trạng "lên đồng" nhất thời của một trạng-thái-người. Nhưng đôi khi ta không thể hoàn toàn khẳng định chắc nịch như vậy, bởi vì ở tron nó còn có chứa đựng cả một sinh thể sống động mang tên "đời sống", những khoảnh khắc "mơ hồ", "dị biệt", "phân ly", "tình cờ", "say đắm", "ngạc nhiên", "xung đột" rồi dẫn tới "hòa giải", "thăng hoa". Con-người-làm-thơ không thể tách rời bất kì trạng thái nào trong sinh thể đời sống ấy ra, cũng như da liền thịt, sinh thể đời sống cũng sẽ mất đi rất nhiều sinh-thể-bé-con, nếu thiếu đi những con người vì yêu say đắm trong những trạng thái liên tục diễn ra ấy, chọn trở tàn con-người-làm-thơ.
Hơn hết, con-người-làm-thơ nên nuôi dưỡng một lòng can đảm bền bỉ để luôn đứng vững hai chân mình trên vai những tượng đài dã quá đủ khổng lồ và đây mê hoặc. Đó cũng là một quá trình đầy gian nan nhưng thuyết phục: con-người-làm-thơ luôn cần sẵn sàng dõng dạc cho chính giọng nói của cá nhân mình. Không ai khác có thể thay thế hay lấp đầy vai trò ấy ngoài chính mỗi cá nhân, mỗi con người sống trong mạch sinh hóa đương đại, tạo ra một đương đại cho chính mình cũng là tạo ra một lịch sử về chính mình.