Ngày 28 tháng giêng năm 1881, sau mấy ngày ngọa bệnh, mấy lần thổ huyết, ông tắt nghỉ. Thanh niên tranh nhau khiêng quan tài tới nhà thờ. Lính canh phải đóng cửa nhà thờ vì không còn chỗ đứng. Có kẻ mặc tang phục, dắt con gái, mạo nhận là bà Dostoievsky để được vô. Ba vạn người, bảy mươi cơ quan phái người đưa ông tới huyệt: có đủ các giới từ các ông hoàng, các linh mục, tới nhà văn, sinh viên, thợ thuyền, nông dân, và cả hành khất, cờ đâm tua tủa lên như rừng, hoa thơm chất thành núi. Và còn hơn các văn hào khác, tới nay tám chục năm, danh ông mỗi ngày một tăng chứ không hề giảm. Ống nói:"Muốn viết cho hay thì phải đau khổ, đau khổ". Suốt đời, ông đã thực hành đúng lời đó.