Trong thế kỷ hai muơi này, phương Tây có hai người tìm hiểu đất nước Tây Tạng rất sâu sắc, đó là bà Alexandra David Nesel và ông Anagarika Govinda. Cả hai vị này đã từng sống nhiều năm tại tây Tạng, từng tu tập thiền định và đi khắp nơi trong xứ sở huyền bí hơn bất cứ người nước ngoài nào khác. Có thế nói họ hiểu tây Tạng với tất cả những khía cạnh tâm linh, tâm lý, địa lý nhiều hơn cả phần đông người tây Tạng.
Tác giả Govinda đã qua đời nhưng ông để lại cho thế giới vô số sách vở về kinh nghiệm, suy niệm của ông tại tây Tạng. Các tài liệu đó ngày nay vẫn còn được đánh giá cao, hậu thế có lẻ hiếm ai vượt qua được tầm nhìn và kinh nghiệm nội tâm ông. Bởi vì Govinda không chỉ ghé qua Tây Tạng như người khách hành hương. Ông đã thực sự độc cư tu tập trên các vùng núi non hẻo lánh của Himalaya, khám phá và sáng tạo tâm linh ở xứ sở gió tuyết.
Con đường mây trắng (Der Weg der weissen Wolken ) của Govinda là nổi tiếng hơn cả trong số di sản học thuật. Nó là cuốn sách được nhắc nhở, được tham cứu, được tìm đọc nhiều nhất khi nói về Tây Tạng dưới ngòi bút của một người phương Tây.
Govinda người Bolivia gốc Đức, viết sách bằng tiếng Anh. Đặc biệt cuốn sách này được ông viết thành hai bản, Anh ngữ và Đức ngữ. Bản Đức ngữ là bản cuối cùng, được sửa chữa và vì thế quy mô, đầy đủ và chính xác hơn bản Anh ngữ. Ai đã từng đọc Govinda đều biết văn của ông hùng biện, súc tích, nhiều hình ảnh, nhiều tầng lớp và vì thế người dịch thường gặp nhiều khó khăn để hiểu hết ý ông.
Với tính sắc sảo của óc lý luận phân tích phương Tây sẵn có, pha lẫn sự huyền bí của một quá trình chứng thực tâm linh bằng trực giác, Govinda là một con người kì lạ và điều đó phản ánh rõ nét trong từng trang sách. Lý luận và trực giác dung hòa, bổ sung lẫn nhau đem đến những kiến giải đa chiều, sâu sắc.