Cha tôi đã không cảm nhận được những cú dùi cui; còn tôi, tôi cảm nhận được chúng. Thế nhưng tôi đã không phản ứng. Tôi đã để tay lính SS đánh cha mình. Tôi để người cha già của tôi hấp hối một mình. Tệ hơn: Tôi đã giận cha vì cha ồn ào, khóc lóc, kích động bọn lính đánh đập... “Leizer! Leizer! Đến đây, đừng để cha một mình...” Tiếng kêu của cha vẳng đến tai tôi từ rất xa, từ rất gần. Nhưng tôi chẳng nhúc nhích. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ bản thân vì chuyện đó. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho thế giới đã dồn tôi vào bước đường cùng ấy, đã biến tôi thành một con người khác, đã đánh thức trong tôi một con quỷ dữ, tâm trí thấp hèn nhất, bản năng hoang dã nhất.