“Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra hôm nay, vậy tại sao phải lo lắng về ngày mai?”
Martin Luther King từng nói: “Chúng ta phải chấp nhận sự thất vọng vì hữu hạn, nhưng chúng ta không bao giờ được mất hy vọng, vì nó là vô hạn”. Không có con đường nào bằng phẳng trong cuộc sống và chúng ta không thể ngừng tiến về phía trước, vì tương lai còn ở phía trước. Những người hạnh phúc không nhất thiết là những người thành công nhất. Họ cũng từng trải qua những thất bại, nhưng điểm khác biệt là họ luôn tràn đầy hy vọng.
Một giáo sĩ Do Thái đã nhắc mọi người rằng: “Chúng ta cần phải dũng cảm và dùng những phẩm chất tốt đẹp nhất mà chúng ta có để tồn tại, và điều quan trọng hơn là chúng ta phải phát huy loại năng lực này để hiểu chính mình. Các hoạt động của chúng ta thường bị kiểm soát bởi các yếu tố như sự sợ hãi, thận trọng, hèn nhát và rụt rè, vì vậy kẻ thù lớn nhất của chúng ta chính là bản năng gây trở ngại của chính mình, tức là “h.a.m muốn” và “cá tính” bẩm sinh của chúng ta”.
Cuộc đời có ba cánh cửa dẫn đến quá khứ, hiện tại và tương lai. Không một cánh cửa nào trong ba cánh cửa này có thể đóng được, đồng thời chúng ta phải có niềm hy vọng vào từng cánh cửa, dùng kinh nghiệm quá khứ để nắm bắt hiện tại và tạo dựng nên tương lai. Đây làmục đích thực sự của cuộc sống.
Cuộc sống nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, có những ngày nắng thì cũng có những ngày âm u mưa gió, cho nên mọi việc khi đã trở thành quá khứ, thì không ai có thể làm gì được. Nhưng chúng ta có thể dùng tương lai để bù đắp, chỉ cần không mất đi hy vọng thì con người sẽ có thể tạo dựng nên tương lai như ý muốn.