Viết tập sách về vùng đất mà mình chôn rau cắt rốn, sinh
ra, là đáng hoan nghênh. Sẽ có người đồng ý điểm này, chưa đồng ý đoạn
kia, không sao, miễn là viết bằng cái tình, vì tình tự quê hương mà
không nhằm vụ lợi riêng tư nào. Trước khi viết "Người Quáng Nam" do quan
hệ nhiều năm, chỗ thân tình, anh bạn Lê Minh Quốc có đến hỏi và nhờ tôi
“cố vấn” vài điều, nhỏ thôi. Tôi từng trao đổi rằng: “Viết về vùng đất
mình sinh ra là chọn con đường đi đúng hướng, để qua đó sống lại với đời
sống tâm linh nguồn cội. Đời sống tâm linh là cần, nhưng cái tâm linh
dạt dào sức sống ấy phải thúc đẩy con người nhìn ra thế giới, với các
nước láng giềng. Tự tôn với cái 'tâm linh
thuần túy’ của mình là tự sát. Phải tạo ra cái vật chất, phải có khoa
học kỹ thuật, phải tồn tại và tồn tại cho bằng được”.