Vì sinh kế, từ trước, tôi đã cho đăng bài luận về "THÚ CHƠI SÁCH" một lần trong Bách khoa, một lần khác trong "Văn hóa nguyệt san".
Nay in thành tập.
Sở dĩ tôi làm cái việc Pháp gọi "bán da con gấu", một lẽ vì muốn học thêm. Đăng lên báo là một việc, để có dịp chất vấn hải nội quân tử: hoặc có chỗ nào sơ sót, sẽ bổ túc hay đính chính kịp thời. Đem ra trình bày thành một tập riêng là việc khác: phen nầy đầy đủ hơn và ước ao thâu thập cao kiến các bậc thức giả.
Hai việc đi song song, nhắm không hại gì.
Một món hàng, tuy biết đã mất màu, cố nhiên khó bán chạy.
Tôi cũng làm gan, lãnh phận sự rao hàng.
Biết đâu: Tân ngon, cựu cũng ngon. Và nhờ đi sau, có gia vị thêm bớt, cựu ngon hơn tân, bán chạy hơn hàng mới, cũng chưa biết chừng!
Vạn sự đều tùy khách mua.
Cẩn tự
VƯƠNG HỒNG SỂN
Gia Định, số 5 đường Rừng Sác
Tháng Bảy, tháng Tám năm 1960