Bên ngoài tuyết đã chuyển thành mưa, tạo ra những âm thanh vui tai trên mái cầu. Giản An đứng ở đầu kia của cây cầu, xoay lưng về phía anh. Cô đen hơn, gầy đi, mái tóc cũng cắt ngắn hơn nữa, những rất thần thái. Cô mặc một chiêc chemise trắng có vẻ là chiếc áo của nam, trông rộng thùng thình một cách đáng yêu bên trên chiếc quần jean xanh thủng đầu gối. Chỉ cần cô đứng đó, nâng cao chiéc máy ảnh ngang đầu, hướng ống kính phóng tầm nhìn từ bên trong ra ngoài, xuyên qua màn mưa mỏng, nheo đôi mắt lại, thì đã có một vẻ thu hút khôn tả, khiến người ta không thể dời ánh mắt đi được. Khí chất ấy xuất sắc không gì có thể sánh được ...
(Trích)