Em thật là một cô bé ngoan - Trích "Totto-chan bên cửa sổ"
“Em thật là một cô bé ngoan!”
Mỗi lần như thế, Totto-chan lại cười rất tươi rồi nhảy cẫng lên trả lời thầy:
“Vâng, em là một cô bé ngoan!”
Totto-chan cũng nghĩ mình ngoan thật.
Nói đúng ra thì Totto-chan cũng có nhiều đặc điểm của một cô bé ngoan. Totto-chan chan hoà vói tất cả mọi người, đặc biệt, để bênh vực các bạn bị khuyết tật hoặc những bạn bị học sinh trường khác bắt nạt, Totto-chan thường xông ra đánh nhau với học sinh trường khác, kể cả là mình có bị đánh đến khóc thì Totto-chan vẫn muốn bảo vệ các bạn. Hoặc khi tìm thấy con vật nào bị thương, Totto-chan đều cố gắng cứu chữa cho chúng. Nhưng cũng có vài lần, khi tìm thấy thứ gì lạ lẫm hoặc gây hứng thú, Totto-chan lại khiến các thầy cô một phen hốt hoảng chỉ vì những hành động chỉ để thoả mãn trí tò mò của mình.
Chẳng hạn, khi diễu hành trong giờ chào cờ buổi sáng, Totto-chan kéo hai bím tóc tết ở đằng sau, luồn qua hai nách và đưa ra phía trước để khoe với mọi người. Hoặc hôm đến phiên trực nhật, Totto-chan mở cái nắp dưới sàn nhà lớp học xe điện lên… đó là cái nắp dùng để kiểm tra động cơ xe, ngay khi phát hiện ra nó, Totto-chan đã cậy lên… và hất tất cả rác xuống, nhưng sau đó thì không tài nào đóng lại được, vụ việc đã gây ầm ĩ cả trường. Hoặc một hôm, Totto-chan nghe ai đó nói rằng những tảng thịt bò to đùng thường được treo lên những cái móc, thế là suốt từ sáng, Totto-chan cứ đu một tay lên cái xà cao nhất và troe mình ở đấy. Đến lúc cô giáo hỏi: “Em làm sao thế?”, Totto-chan hét lên: “Hôm nay em là thịt bò!” rồi rơi đến “phịch” một phát xuống đất, để rồi suốt cả ngày hôm ấy, Totto-chan bị cấm khẩu không nói được câu nào. Lần khác, trong giờ nghỉ trưa, khi lang thang ở phía sau trường, Totto-chan rất vui sướng khi trông thấy một tờ báo được trải trên đường, Totto-chan lấy đà từ xa rồi nhảy một phát thật mạnh vào tờ báo, nhưng tờ báo đấy là để đậy lên cái nắp bể phốt cho đỡ mùi, thế là Totto-chan cứ thế rơi tõm vào bể phốt ngập đến ngang ngực… Cứ thế, Totto-chan cũng thường xuyên gặp phải những rắc rối do mình gây ra. Nhưng mỗi lần như vậy, thầy hiệu trưởng không bao giờ gọi bố hay mẹ Totto-chan đến. Các bạn học sinh khác cũng thế. Vụ việc luôn được giải quyết giữa thầy hiệu trưởng và học sinh. Giống như lần thầy hiệu trưởng nghe Totto-chan kể chuyển tận bốn tiếng đồng hồ vào hôm đầu tiên Totto-chan đến trường, thầy hiệu trưởng luôn lắng nghe các bạn học sinh trình bày về sự việc xảy ra. Thầy còn nghe cả những “lời biện minh” của các bạn nữa. Tuy nhiên, khi bạn nào “thực sự làm một việc xấu” hoặc chính bạn đó nhận là mình sai, thầy sẽ bảo bạn đó xin lỗi. Hẳn là những lời phàn nàn, lo lắng của các phụ huynh cũng như các thầy cô về Totto-chan không đến được tai thầy hiệu trưởng. Chả thế mà mỗi khi có dịp, thầy lại nói với Totto-chan: “Em thật là một cô bé ngoan.”
Người lớn mà nghe kỹ câu này, chắc chắn thế nào cũng cảm thấy ý nghĩa lớn lao của từ “thật là”.
“Có nhiều điểm mọi người nghĩ em còn chưa ngoan, nhưng tính cách ‘thật’ của em không xấu, em có những điểm tốt và thầy hiệu trưởng biết rõ điều đó.”
Đây mới là điều thầy hiệu trưởng Kobayashi muốn nói với Totto-chan qua câu nói ấy. Tiếc là phải mấy chục năm sau Totto-chan mới hiệu được ý nghĩa của câu nói đó. Nhưng có một sự thật, mặc dù không hiểu hết ý nghĩa câu nói của thầy, nhưng chính thầy đã giúp Totto-chan tự tin nghĩ rằng “mình là một cô bé ngoan”. Mỗi khi làm việc gì, Totto-chan lại nhớ đến câu nói của thầy, tất nhiên không kể những lần làm xong rồi Totto-chan mới tự hỏi tại sao lại thế.
Trong suốt thời gian theo học ở Tomoe, thầy Kobayashi đã luôn nói với Totto-chan một câu quan trọng đến nỗi có thể coi đó là câu nói quyết định cả cuộc đời Totto-chan sau này:
“Totto-chan, em thật là một cô bé ngoan.”