Xưa là giọt lệ
Bức thư thứ nhất:
(Giãi bày tâm thức Thúy Kiều sau cuộc Đoạn trường)
Lòng người như đám mây xanh, bát ngát mênh mang, và tấm thân kia, với hạt sương tụ lại, trên những cánh Tâm mai vừa nở.
Cho nên trong đời người - như những đám mưa bay thoảng xuống; chớp lóe đêm đêm. Vậy kiếp người càng đi càng thấy - một nỗi dặm dài, nỗi nỗi cô đơn.
Vậy chiếc Thân Tâm - một cõi nghiệp màu hồng, lênh đênh mảnh trăng chìm xuống, bên sông bềnh bồng mây nổi. Giam sự con người tài năng, số mệnh, giả dối và chân thực - Dù trăm năm kia hồ dễ nào, một lần bay cao đó… Ôi! Đau lòng chuốt thoảng tiếng đàn. Đời Kiều năm cung nước chảy, lại trao phận nàng. Biết bao nhiêu lần nhục vinh đau khổ - Khiến ta, khiến người - tự vượt lên, qua khỏi mọi tâm tình, trắc trở. Nếu có Sổ Đoạn Trường kia - thì bông hoa Kiều - chính xưa là giọt lệ, nay để lại thành hạt ngọc cho đời sau.