Từ bảy năm qua, mỗi năm Việt Báo Daily News phát hành tại Hoa Kỳ lại tổ chức cuộc thi Viết Về Nước Mỹ.
Ban giám khảo gồm những học giả, nhà văn, nhà báo có uy tín, người tham
dự thì đủ mọi thành phần xã hội từ chị nail, anh cắt cỏ, em rửa xe cho
đến những kỹ sư, bác sĩ, giáo sư đại học..., nhiều lứa tuổi, những người
Việt định cư ở Hoa Kỳ và cả những người chỉ ghé thăm hoặc công tác tại
Hoa Kỳ một thời gian ngắn.
Những bài viết tham
dự cuộc thi đều cùng mô tả, bày tỏ nỗi vui buồn của mình về những tháng
ngày vượt qua chính mình để hội nhập xã hội Hoa Kỳ, để tồn tại, để bứt
phá vươn lên.
Trong những bài viết
gồm nhiều thể loại khác nhau, người đọc dễ nhận ra tình cảm ấm áp, thiết
tha dành cho quê hương của mỗi tác giả...
-----------------------------------------
Họ là người Việt Nam. Sống trên đất Mỹ.
Họ đã ở đó bao lâu rồi?
Điều đó chẳng quan trọng.
Ta chỉ muốn biết:
Họ nghĩ gì về nước Mỹ, xứ sở họ đang sống?
Họ nghĩ gì về quê hương, nơi họ luôn hướng về?
Bao nỗi lòng chất
chứa trong khối óc và trái tim của những người con xa xứ, những trải
nghiệm đau thương, những nỗi đau tê tái, kẻ ở lại - người ra đi trong
nước mắt, giấc mộng đoàn tụ với gia đình, niềm vui thành công nơi đất
khách quê người khắc nghiệt... Tất cả, đều đong đầy, thấm đẫm trên từng
trang sách của trong bộ Viết Về Nước Mỹ.
Ta sẽ thấy ở họ -
những đồng bào ruột thịt của chúng ta - sống những chuỗi ngày mệt óc lẫn
lao lực để kiếm tiền, với mong muốn nhỏ nhoi đánh đổi nó để lấy một bữa
cơm hạnh phúc giản đơn trong cuộc sống.
Ta sẽ cảm nhận được
rằng cái lạnh của tiết trời thật ra chẳng thấm thía gì so với cái lạnh
trong tâm hồn người ra đi. Nó bén như một con dao sắc ngày ngày cứa lấy
trái tim họ.
Luôn có một cái gì đó nghẹn ngào dâng lên nơi sóng mũi khi chứng kiến những Việt Kiều con vui mừng nhảy cỡn la lên: "Thoát khỏi Việt Nam rồi! Thoát Việt Nam rồi!" Còn có thể mong đợi gì lúc chúng lớn lên, học hành thành tài rồi về giúp đỡ quê hương đất nước?
Và chua chát thay khi có một thứ Tiếng Việt lai căng như thế này: "Anh
chỉ báo cáo chậm một ngày là tôi do something rồi. Nhưng mà OK. Anyway
tôi cho anh một cái chance. OK để anh try. OK cho next time. Ok?"
Nhưng, những khía
cạnh trong đời sống trên đất Mỹ đâu chỉ có thế. Cái tình người Mỹ còn
dạy cho họ những bài học quý giá, thậm chí cưu mang bao cuộc đời dang dở
của những kẻ tha phương. Để khi nhắc lại về người Boss cũ, về cậu bé da
đen ở quán kem, hay về chính đất nước tự do này, họ lại thầm cảm ơn và
tự hào khôn xiết.
Và còn đây, tản mản
trên từng trang viết là những câu chuyện thật lạ của tuổi 50 du học trên
đất Mỹ, của "văn hóa" thương con kiểu Việt Nam, hay cái ngồ ngộ khi
người Mỹ thương quý chó đến nỗi nhiều buổi sáng đi dạo gặp người Mỹ
quen, họ không chào mình trước mà rất vui vẻ tự nhiên: "Good mornning, Minie!" (lưu ý: Minie là tên một "em" chó!)
Vậy thì, tìm đâu thấy
những nghĩ suy của đồng bào ta trong bao tháng năm sống xa quê nhà?
Những câu chuyện trong bộ sách Viết Về Nước Mỹ chính là chìa khóa để mở
ra câu hỏi đầy hóc búa đó.
- Komo.vn